Nhớ lại cái thời mà muốn xem một trận bóng đá ra hồn trên điện thoại bằng 3G, ôi thôi nó là cả một cực hình anh em ạ. Sao mà nó khổ sở đến thế không biết nữa.
Cái thời “xoay sở” với 3G để được “sống” cùng bóng đá
Hồi đó làm gì có Wi-Fi phủ sóng khắp nơi như bây giờ. Ra đường hay về quê là chỉ có trông chờ vào cái cột sóng 3G yếu ớt. Mà mê bóng đá thì anh em biết rồi đấy, trận nào hay là phải cố mà xem bằng được, không thì bứt rứt khó chịu lắm.
Đầu tiên là phải mò mẫm tìm app để xem. Hồi đấy ứng dụng xem trực tiếp cũng không nhiều với ngon như bây giờ đâu. Có khi tìm được cái app rồi thì chất lượng nó lại chập chờn, xem được hay không còn tùy thuộc vào “nhân phẩm” nữa. Rồi thì quảng cáo thì thôi rồi, có khi nó che cả màn hình, bực không chịu nổi.
Xong xuôi phần app thì đến công đoạn chỉnh chất lượng hình ảnh xuống mức thấp nhất có thể. Phải nói là mờ tịt luôn, nhiều khi nhìn cầu thủ trên sân chỉ thấy một cục màu nhờ nhờ di chuyển, đoán xem ai với ai còn khó hơn cả làm toán. Nhưng mà thôi, thà xem mờ còn hơn là không xem được tí nào, đúng không anh em?
Chưa hết đâu nhé, còn phải đối mặt với một lô một lốc vấn đề khác nữa cơ:
- Mạng thì chập chờn, lúc được lúc mất. Cứ đang đến đoạn gay cấn, chuẩn bị có biến là y như rằng màn hình nó đứng hình, xoay tít mù. Cảm giác lúc đấy nó cay cú không thể tả nổi, chỉ muốn đập cái điện thoại.
- Dung lượng 3G thì vèo một cái là hết sạch. Xem bóng đá mà cứ phải nơm nớp lo sợ, nhìn cái cột dung lượng nó tụt còn nhanh hơn cả cầu thủ chạy trên sân. Hết dung lượng giữa trận là chuyện thường như cơm bữa, lại phải lật đật chạy đi mua thẻ cào nạp vội.
- Pin điện thoại thì tụt không phanh. Xem được một lúc là máy nó nóng ran lên, pin từ đầy ắp 100% mà tụt xuống còn báo động đỏ lúc nào không hay. Nhiều khi phải vừa cắm sạc dự phòng vừa xem, lằng nhằng vô cùng.
Nhiều lúc bực mình quá, chỉ muốn quẳng cái điện thoại đi cho xong chuyện. Nhưng mà rồi lại tiếc, cái đam mê nó lớn quá mà. Lại phải cố gắng tìm chỗ nào sóng sánh nó khá hơn một tí, tắt hết mấy cái ứng dụng chạy ngầm đi, chỉ mong sao xem trọn vẹn được một pha bóng hay, một bàn thắng đẹp.
Nhìn lại và thấy…
Bây giờ nghĩ lại, đúng là một thời “gian khổ” nhưng mà cũng đầy “kỷ niệm” khó quên. Cái cảm giác hồi hộp chờ đợi từng khung hình nó load, cái niềm vui vỡ òa khi xem được một bàn thắng dù cho hình ảnh nó có mờ căm, nó cũng có cái thú vị rất riêng của nó đấy chứ.
Chứ bây giờ thì sướng quá rồi anh em ơi. Wi-Fi thì căng đét ở khắp nơi, không thì 4G, 5G chạy vù vù, xem bóng đá full HD, thậm chí 4K nét căng, chả phải lo nghĩ gì. Nhiều khi thấy mình cũng may mắn vì được trải qua cả hai cái thời kỳ đó, để biết trân trọng hơn những gì mình đang có hiện tại.
Thôi, chia sẻ lan man một chút vậy thôi. Anh em nào mà từng trải qua cái thời “bong da 3G” chắc cũng có cả rổ kỷ niệm khó quên giống như tôi vậy nhỉ? Nghĩ lại vừa thấy khổ mà vừa thấy buồn cười.