Nói về máy ảnh Nikon ấy à, tôi cũng có chút kỷ niệm với nó đấy.
Hồi đó, cách đây cũng khá lâu rồi, tôi bắt đầu thấy thích chụp ảnh. Nhìn người ta cầm máy ảnh to to, bấm tách tách trông chuyên nghiệp phết. Thế là cũng mày mò tìm hiểu. Nghe bạn bè nói nhiều về Nikon, kiểu bền bỉ, ảnh ọt cũng ra gì lắm. Tôi cũng đắn đo mãi, vì tiền nong hồi đó cũng eo hẹp.
Cuối cùng thì cũng quyết tâm, gom góp mãi mới tậu được một con Nikon cũ thôi, hình như là D90 thì phải, cũng là hàng một thời rồi. Lúc mới cầm về, ôi thôi, nó nặng trịch chứ không nhẹ như mấy cái máy du lịch. Nút bấm thì tùm lum, nhìn vào bảng điều khiển là thấy hoa mắt chóng mặt rồi.
Bắt đầu hành trình mò mẫm
Ban đầu tôi toàn để chế độ tự động chụp choẹt thôi. Cứ giơ lên là bấm, ảnh lúc được lúc không. Nhiều khi chụp xong xem lại thấy sao nó tối thui, hoặc sáng quá cháy hết cả hình. Bực mình thật sự.
Thế là tôi bắt đầu phải mò mẫm:
- Lên mạng xem người ta hướng dẫn chỉnh thông số. Mấy cái khẩu độ, tốc độ, ISO gì đó nghe ù hết cả tai.
- Cứ cuối tuần rảnh là lại lôi máy ra vườn nhà, chụp bông hoa, cái lá, con mèo nhà hàng xóm. Thử chỉnh cái này, vặn cái kia.
- Ảnh hỏng thì xóa đi chụp lại, cứ lặp đi lặp lại như thế. Nhiều lúc cũng nản, muốn vứt xó cái máy cho xong.
Nhớ có lần đi chơi cùng gia đình, tôi cũng vác cái máy ảnh đi theo. Hí hửng chụp cho mọi người. Đến lúc về xem lại ảnh thì ôi thôi, ảnh thì mờ, ảnh thì rung, mặt ai cũng tối xầm lại. Bị cả nhà trêu cho một trận, bảo là “mua máy xịn về chụp còn thua cả điện thoại”. Nghe xong vừa quê vừa tức.
Rồi cũng quen tay
Nhưng mà chắc do tiếc tiền mua máy hay sao ấy, tôi không bỏ cuộc. Cứ mày mò, chụp nhiều rồi cũng quen tay. Dần dần cũng hiểu được mấy cái thông số cơ bản nó hoạt động ra sao. Bắt đầu biết chỉnh cho ảnh nó sáng hơn, nét hơn, màu sắc nó ổn hơn tí.
Cảm giác tuyệt vời nhất là khi mình tự chỉnh được các thứ, bấm máy, rồi xem lại ảnh thấy nó đúng ý mình. Ừ thì nó chưa phải xuất sắc như người ta, nhưng mà là do mình tự làm được. Cái cảm giác đó nó sướng lắm.
Cái máy Nikon D90 đó cũng theo tôi một thời gian dài. Đi đâu cũng vác theo, dù hơi nặng thật. Nó giúp tôi ghi lại được khá nhiều khoảnh khắc, từ những chuyến đi chơi xa đến những buổi tụ tập bạn bè đơn giản.
Giờ thì công nghệ phát triển rồi, điện thoại chụp ảnh cũng xịn lắm. Nhiều khi lười, tôi cũng chỉ dùng điện thoại cho nhanh gọn. Nhưng thỉnh thoảng, vào những dịp đặc biệt hoặc lúc có hứng, tôi vẫn lôi cái máy Nikon cũ ra lau chùi, bấm thử vài kiểu. Cái cảm giác cầm máy ảnh trên tay, nghe tiếng màn trập nó vẫn khác lắm. Nó không chỉ là cái máy, mà còn là cả một phần kỷ niệm của mình nữa.