Chào mọi người, lại là tôi đây. Hôm nay rảnh rỗi, tôi muốn chia sẻ một chút về cái quá trình tôi “ngâm cứu” cái cụm từ “hầu gia đợi đã” mà dạo gần đây tôi cứ lấn cấn mãi trong đầu.
Bắt đầu từ sự tò mò vu vơ
Thật ra ban đầu cũng chả có gì to tát đâu. Chẳng là dạo đó tôi cũng hơi rảnh, lướt qua lướt lại mấy cái diễn đàn, rồi tự dưng thấy cái cụm này nó cứ xuất hiện đi xuất hiện lại. “Hầu gia đợi đã”. Nghe thì cũng bình thường, nhưng không hiểu sao nó cứ làm tôi phải suy nghĩ.
Thế là tôi bắt đầu tò mò. Tôi tự hỏi, ủa “hầu gia” là cái gì, rồi “đợi đã” ở đây có ý nghĩa gì đặc biệt không? Hay chỉ đơn giản là một câu nói cửa miệng trong một bộ truyện, bộ phim nào đó thôi?
Quá trình “mò mẫm” và ghi chép
Tôi quyết định phải tìm hiểu cho ra ngô ra khoai. Đầu tiên, tôi thử gõ cụm từ này lên mấy công cụ tìm kiếm. Kết quả ra cũng nhiều, nhưng chủ yếu là tên truyện, tên chương. Tôi kiên nhẫn hơn, bắt đầu đọc lướt qua một vài đoạn giới thiệu, vài cái bình luận của người đọc.
Tôi nhận ra là, à, hình như đây là một mô-típ khá quen thuộc. Kiểu như nhân vật Hầu Gia này có vẻ quyền cao chức trọng, lạnh lùng, khó đoán, còn cái vế “đợi đã” thường đi kèm với một tình huống nào đó éo le, hoặc là một lời hứa hẹn, một sự chờ đợi mòn mỏi của một ai đó khác. Hoặc có khi, chính Hầu Gia cũng đang phải “đợi” một điều gì đó.
Để hiểu rõ hơn, tôi không chỉ dừng lại ở việc đọc giới thiệu. Tôi tìm thử vài chương truyện có nhắc đến cụm từ này. Tôi đọc, rồi tôi ngẫm. Tôi cố gắng đặt mình vào hoàn cảnh của nhân vật để xem cái cảm giác “đợi đã” đó nó như thế nào. Có lúc thì thấy bực bội, có lúc lại thấy có chút hy vọng le lói.
Tôi còn nhớ mình đã lấy một cuốn sổ tay cũ ra, ghi lại những suy nghĩ của mình. Kiểu như:
- “Hầu gia” – thường là nam chính, quyền lực, có quá khứ phức tạp.
- “Đợi đã” – có thể là lời của người khác nói với Hầu Gia, xin Hầu Gia khoan dung, cho thêm thời gian.
- “Đợi đã” – cũng có thể là Hầu Gia tự nhủ, hoặc nói với một người quan trọng, hàm ý một sự trì hoãn, một sự chuẩn bị cho điều gì đó lớn lao hơn.
- Cảm giác khi “đợi”: sốt ruột, hy vọng, thất vọng, cam chịu… tùy ngữ cảnh.
Cứ thế, tôi ghi chép lại những gì mình cảm nhận được. Đôi khi, tôi còn thử viết ra vài đoạn văn ngắn, tưởng tượng mình là một nhân vật trong câu chuyện đó, đang phải đối mặt với tình huống “hầu gia đợi đã”. Nó giúp tôi hiểu sâu hơn cái tâm lý nhân vật.
Kết quả và những gì tôi nhận ra
Sau một thời gian “ngâm cứu”, tôi thấy rằng cái cụm “hầu gia đợi đã” nó không chỉ đơn thuần là một câu nói. Nó chứa đựng cả một bầu không khí, một bối cảnh, một mối quan hệ phức tạp. Nó là một cái “nút thắt” mà tác giả thường dùng để đẩy cao trào, để thử thách nhân vật, và cũng để giữ chân người đọc.
Tôi nhận ra rằng, cái việc “đợi” này, dù là ở bất cứ thời đại nào, bối cảnh nào, nó cũng mang một sức nặng nhất định. Nó đòi hỏi sự kiên nhẫn, và đôi khi là cả sự hy sinh. Và cái cách mà mỗi “hầu gia” hay mỗi nhân vật phản ứng với việc “đợi” hoặc “bắt người khác đợi” cũng phần nào thể hiện tính cách của họ.
Đó, toàn bộ quá trình của tôi với “hầu gia đợi đã” chỉ đơn giản vậy thôi. Từ một chút tò mò, tôi đã thử tìm hiểu, ghi chép, suy ngẫm. Tuy không phải là một nghiên cứu gì cao siêu, nhưng nó cũng là một trải nghiệm khá thú vị đối với cá nhân tôi. Hy vọng chia sẻ này của tôi cũng mang lại chút gì đó mới mẻ cho mọi người.