chân váy jean

vietnamese

Chuyện cái chân váy jean của tôi

Cái chân váy jean ấy à, thấy người ta mặc thì xinh lắm, dễ phối đồ này kia. Nhìn thì đơn giản thế thôi chứ lúc tôi đi tìm mua một cái thì mới thấy nó gian nan.

Nói thật là tôi cũng lượn lờ mấy shop rồi đấy, từ cửa hàng lớn đến mấy shop nhỏ nhỏ trên mạng. Nào là váy chữ A này, váy bút chì ôm sát này, rồi cả mấy kiểu váy dài thượt nữa chứ. Thử cũng nhiều lắm.

Có cái thì ngắn cũn cỡn, tôi không quen mặc kiểu hở hang quá. Cứ thấy nó không tự nhiên thế nào ấy. Có cái thì lại dài quá, trông hơi luộm thuộm, không hợp với dáng tôi cho lắm. Khổ tâm nhất là cái chất vải jean ấy.

  • Nhiều cái vải cứng đơ, mặc vào cảm giác như bó giò ấy, khó chịu kinh khủng.
  • Có cái thì màu bạc phếch quá, trông cũ cũ, tôi không thích.
  • Lại có cái kiểu rách te tua, tôi thì lại thích kiểu đơn giản, không cần phá cách nhiều.

Lắm lúc nản thật sự. Cứ nghĩ bụng là mua cái váy bò thôi mà sao nó khó thế không biết nữa. Mấy đứa bạn tôi nó cứ bảo “thấy cái nào ổn ổn thì mua đại đi, có gì đâu”. Nhưng mà tính tôi nó lại không thích thế. Mặc lên người là phải thấy thoải mái, phải thấy ưng cái bụng kìa.

Cuối cùng thì sao?

Sau mấy buổi lượn lờ không kết quả, cuối cùng tôi lại vớ được một em ưng ý ở một cái cửa hàng đồ si nhỏ xíu gần nhà. Chẳng phải hiệu gì sang chảnh đâu, kiểu dáng cũng cực kỳ cơ bản luôn.

Nó là một cái chân váy jean chữ A thôi, màu xanh đậm cổ điển, dài vừa qua gối một tẹo. Cái tôi thích nhất là chất vải của nó. Mềm mại, có co giãn nhẹ nữa, mặc vào người dễ chịu cực kỳ. Ngồi xuống đứng lên thoải mái, không bị cấn hay bó chặt gì hết.

Giá thì rẻ bèo à. Đúng là đồ si có khác. Tất nhiên là tôi phải giặt giũ thật kỹ trước khi mặc rồi.

Giờ thì sao?

Giờ thì nó thành cái váy “ruột” của tôi luôn rồi. Mặc đi mặc lại suốt. Phối với áo thun đơn giản là xong một bộ đồ đi chơi. Hôm nào cần lịch sự hơn tí thì phối với áo sơ mi trắng cũng ổn áp lắm.

Đi làm thì công ty tôi không yêu cầu ăn mặc quá nghiêm túc nên thỉnh thoảng tôi cũng diện đi làm luôn. Tiện cực kỳ.

Đấy, cái hành trình tìm chân váy jean của tôi nó đơn giản thế thôi. Đôi khi mấy món đồ tưởng chừng như cơ bản nhất lại là cái khó tìm được cái vừa ý nhất. Nhưng mà tìm được rồi thì thấy công sức mình bỏ ra cũng đáng.

Để lại một bình luận

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *