Chào anh em, lại là tôi đây. Hôm nay muốn chia sẻ chút kinh nghiệm cá nhân về cái chủ đề nghe hơi ghê gê là “đào thoát”. Thực ra thì nó cũng không có gì to tát lắm đâu, chỉ là cách tôi tự giải thoát mình khỏi mấy lúc bế tắc, căng thẳng thôi.
Khi nào tôi thấy cần “đào thoát”?
Thường thì khi tôi cảm thấy đầu óc cứ quay cuồng, làm việc gì cũng không hiệu quả, nhìn đâu cũng thấy một màu xám xịt. Kiểu như bị mắc kẹt trong một cái vòng luẩn quẩn ấy. Stress kinh khủng! Có những lúc ngồi cả ngày mà chẳng làm được tích sự gì, chỉ thấy bực bội thêm. Đó chính là lúc tôi biết mình cần phải “đào thoát” khỏi cái tình trạng đó.
Quá trình “đào thoát” của tôi diễn ra thế nào?
Nghe thì ghê gớm vậy thôi, chứ cách tôi làm cũng đơn giản lắm.
Đầu tiên, tôi phải thừa nhận là mình đang có vấn đề. Chứ cứ cố gồng mình lên thì chỉ càng mệt thôi. Nhiều khi cái tôi của mình nó to quá, không chịu chấp nhận là mình đang đuối.
Sau đó, tôi bắt đầu lên kế hoạch “chuồn”.
- Tạm dừng mọi thứ: Tôi sẽ cố gắng gác lại công việc đang làm, dù gấp đến mấy cũng phải tạm dừng. Cố đấm ăn xôi lúc này chỉ tổ hỏng việc.
- Thay đổi không gian: Đây là bước quan trọng. Tôi thường chọn cách đi đâu đó một mình. Có thể là ra quán cà phê quen, ngồi công viên, hoặc thậm chí là xách ba lô lên đi một chuyến ngắn ngày nếu có điều kiện. Mục tiêu là thoát khỏi cái không gian quen thuộc đang làm mình ngột ngạt.
- Ngắt kết nối tạm thời: Tôi sẽ hạn chế dùng điện thoại, mạng xã hội. Mấy cái thông báo, tin nhắn lúc này chỉ làm mình thêm rối thôi. Tôi cần một khoảng lặng thực sự.
- Làm những việc mình thích: Lúc “đào thoát”, tôi không ép mình phải suy nghĩ giải quyết vấn đề ngay. Thay vào đó, tôi đọc một cuốn sách, nghe một bản nhạc, đi dạo, hoặc đơn giản là ngồi yên ngắm nhìn xung quanh. Cứ làm gì mình thấy thoải mái là được.
Tôi nhớ có một dạo, dự án dí sát nút, mà ý tưởng thì tắc tịt. Càng cố nghĩ càng rối. Thế là tôi quyết định, phải ‘đào thoát’ thôi. Sáng hôm sau, tôi dậy sớm, phi thẳng ra ngoại thành, tìm một quán nước ven sông ngồi. Gió thổi mát rượi, không khí trong lành. Tôi gọi một ly trà đá, ngồi nhìn trời nhìn đất. Chẳng nghĩ ngợi gì nhiều về công việc. Đến chiều về, tự nhiên đầu óc nó thông thoáng hẳn, ý tưởng cũng từ đó mà ra.
Kết quả sau khi “đào thoát”
Sau mỗi lần “đào thoát” như vậy, dù ngắn hay dài, tôi đều cảm thấy như được sạc lại pin. Đầu óc nhẹ nhõm hẳn. Cái cảm giác bế tắc, nặng nề trước đó gần như biến mất. Quan trọng hơn là tôi có cái nhìn mới mẻ hơn về vấn đề mình đang gặp phải. Nhiều khi giải pháp nó lại tự nhiên xuất hiện khi mình không cố tìm kiếm nó nữa.
Nói chung, với tôi thì “đào thoát” không phải là trốn chạy. Mà nó là một cách để mình dừng lại, nghỉ ngơi, nạp lại năng lượng để rồi quay lại chiến đấu tiếp. Ai cũng có lúc căng thẳng, mệt mỏi. Tìm cho mình một cách “đào thoát” phù hợp là điều cần thiết lắm. Anh em có cách nào hay thì chia sẻ thêm nhé!