Chào mọi người, dạo này tôi thấy nhiều người hay loay hoay với cái gọi là “tự trọng”, làm sao để có, làm sao để giữ. Tôi cũng từng như vậy, cũng từng cảm thấy mình chẳng có giá trị gì mấy. Nên hôm nay, tôi muốn chia sẻ lại cái hành trình mà tôi đã tự mình mày mò, thực hành để tìm lại và xây dựng cái sự tự trọng cho bản thân, gói gọn trong 13 cái điều mà tôi tạm gọi là “lý tự trọng” của riêng mình.
Ban đầu, tôi cũng chẳng biết bắt đầu từ đâu. Cứ nghe người ta nói phải thế này, phải thế kia. Nhưng rồi tôi nhận ra, mỗi người một kiểu, mình phải tự tìm con đường cho mình thôi. Thế là tôi bắt đầu để ý hơn đến cảm xúc của mình, đến những việc mình làm, những lời mình nói. Tôi ghi chép lại những lúc mình thấy vui, thấy tự hào, cả những lúc thấy buồn, thấy thất vọng về bản thân.
Hành trình thực hành 13 lý tự trọng của tôi
Cứ dần dần như thế, tôi bắt đầu nhận ra một vài quy tắc ngầm mà khi mình tuân theo, mình thấy bản thân tốt hơn hẳn. Tôi không dám gọi là chân lý gì to tát, chỉ là những điều tôi đã tự mình trải nghiệm và thấy nó hiệu quả với tôi.
- Đầu tiên, tôi học cách nói “không”. Ngày trước, ai nhờ gì tôi cũng dạ dạ vâng vâng, sợ làm người ta phật ý. Kết quả là ôm đồm một đống việc, mệt nhoài mà chẳng được gì. Giờ thì khác, việc nào tôi thấy không phù hợp, không đủ sức, hoặc đơn giản là tôi không muốn, tôi sẽ từ chối. Ban đầu cũng ngại, nhưng dần rồi quen, thấy nhẹ cả người.
- Thứ hai, tôi ngừng so sánh mình với người khác. Ôi cái này khó lắm à nha! Cứ lướt mạng thấy bạn bè khoe nhà, khoe xe, khoe con ngoan là y như rằng lòng lại gợn sóng. Nhưng rồi tôi tập trung vào chính mình, vào những gì mình có, những mục tiêu của riêng mình. Mỗi người một cuộc đời mà, so sánh làm gì cho khổ.
- Thứ ba, tôi chăm sóc bản thân mình tốt hơn. Không phải là ăn diện sang chảnh gì đâu. Chỉ đơn giản là ăn uống đủ chất, ngủ đủ giấc, tập thể dục một chút. Khi cơ thể khỏe mạnh, tinh thần nó cũng phấn chấn theo.
- Thứ tư, tôi cho phép mình mắc sai lầm. Ai mà chẳng có lúc sai. Quan trọng là mình học được gì từ cái sai đó. Ngày xưa tôi hay dằn vặt bản thân lắm, giờ thì tôi học cách tha thứ cho chính mình, coi đó là bài học để lần sau làm tốt hơn.
- Thứ năm, tôi đặt ra giới hạn. Với người khác, và cả với chính mình. Không để ai vượt qua giới hạn của mình, và cũng không tự nuông chiều bản thân quá đà.
- Thứ sáu, tôi học cách lắng nghe bản thân. Đói thì ăn, mệt thì nghỉ. Buồn thì cho phép mình buồn một chút, vui thì cứ tận hưởng. Đừng ép mình phải lúc nào cũng mạnh mẽ, cũng vui vẻ.
- Thứ bảy, tôi không ngừng học hỏi. Học từ sách vở, học từ người khác, học từ cuộc sống. Mỗi ngày biết thêm một chút, thấy mình có giá trị hơn.
- Thứ tám, tôi giữ lời hứa, nhất là với chính mình. Đã đặt ra mục tiêu gì là cố gắng hoàn thành. Điều này giúp tôi tin tưởng vào bản thân mình hơn.
- Thứ chín, tôi dành thời gian cho những điều mình thích. Dù bận đến mấy cũng cố gắng dành chút thời gian đọc sách, nghe nhạc, hay làm bất cứ điều gì khiến mình thấy vui vẻ, thư giãn.
- Thứ mười, tôi tập trung vào hiện tại. Không quá nuối tiếc quá khứ, cũng không quá lo lắng cho tương lai. Cố gắng sống trọn vẹn từng khoảnh khắc.
- Thứ mười một, tôi biết ơn những gì mình có. Dù là nhỏ nhặt nhất. Lòng biết ơn giúp tôi thấy cuộc sống này đáng yêu hơn nhiều.
- Thứ mười hai, tôi chấp nhận sự không hoàn hảo của mình. Tôi không cần phải giỏi tất cả mọi thứ. Tôi có điểm mạnh, điểm yếu, và tôi chấp nhận điều đó.
- Cuối cùng, thứ mười ba, tôi tôn trọng người khác như cách tôi muốn được tôn trọng. Điều này nghe có vẻ không liên quan trực tiếp, nhưng khi mình tôn trọng người khác, mình cũng cảm thấy bản thân đáng được tôn trọng hơn.
Đấy, 13 cái “lý” của tôi nó đơn giản vậy thôi. Không phải là ngày một ngày hai mà có được đâu. Tôi cũng phải vấp ngã, phải sửa đổi nhiều lần. Quan trọng là mình kiên trì, mình thực sự muốn thay đổi. Đến giờ, tôi vẫn đang tiếp tục thực hành mỗi ngày. Hy vọng những chia sẻ này của tôi có thể giúp ích được cho ai đó đang trên hành trình tìm lại chính mình. Cứ từ từ, rồi mọi thứ sẽ ổn thôi.