mì 3 miền

Chào mọi người, hôm nay tôi muốn chia sẻ về cái vụ “mì 3 miền” mà dạo gần đây tôi mới mày mò thử. Thiệt tình là ban đầu cũng không nghĩ nó phức tạp gì đâu, cứ tưởng mì nào chả là mì, thêm thắt chút gia vị là xong. Nhưng mà bắt tay vào làm rồi mới thấy, ờ, cũng ra trò phết đấy.

Bắt đầu từ đâu nhỉ?

Chuyện là cuối tuần rảnh rỗi, lướt mạng thấy người ta hay nhắc tới mì Quảng, bún bò Huế, rồi phở miền Bắc các kiểu. Tôi cũng tò mò, nghĩ bụng hay là mình thử làm một bữa “đại hội mì” xem sao. Thế là quyết định tìm hiểu xem mì 3 miền nó khác nhau cái gì, có gì đặc sắc.

Đầu tiên là công đoạn tìm hiểu:

  • Mì miền Bắc: Tôi nghĩ ngay đến mấy món như phở, bún thang, miến ngan. Nước dùng thường trong, thanh, vị nhẹ nhàng hơn. Gia vị cũng không quá nồng.
  • Mì miền Trung: Nhắc tới là thấy cay rồi đó. Bún bò Huế với mì Quảng là hai cái tên nổi nhất. Nước dùng đậm đà, màu sắc thường có chút đỏ của ớt, vị cay nồng đặc trưng. Sợi mì Quảng thì dày, to bản.
  • Mì miền Nam: Hủ tiếu Nam Vang, mì vịt tiềm, mì hoành thánh. Nước dùng có vị ngọt hơn, hay có thêm đường phèn, rồi giá, hẹ, rau thơm các loại.

Nghe qua thì có vẻ rõ ràng mạch lạc lắm. Nhưng mà lúc bắt tay vào chuẩn bị nguyên liệu mới thấy hơi oải.

Quá trình thực tế nó gian nan hơn mình tưởng

Tôi quyết định thử mỗi miền một món tiêu biểu trước. Miền Bắc thì chọn món miến ngan đi, vì nhà còn ít ngan. Miền Trung thì chắc chắn là mì Quảng rồi, nghe danh đã lâu. Miền Nam thì làm hủ tiếu cho nó quen thuộc.

Đi chợ mua đồ: Ôi thôi, cũng lằng nhằng phết. Nào là tìm mua đúng loại bánh mì Quảng, rồi mớ rau sống ăn kèm đặc trưng của từng vùng. Có mấy loại rau thơm mà ở chợ chỗ tôi không có, phải chạy mấy vòng mới tạm tìm được thứ na ná. Mệt nghỉ luôn!

Công đoạn nấu nướng: Đây mới là lúc “toát mồ hôi”.

Lúc đầu tôi cũng hơi chủ quan, nghĩ mình nấu ăn cũng không đến nỗi tệ. Ai dè, cái món miến ngan thì nước dùng không được trong như ý, dù đã hớt bọt kỹ lắm. Chắc tại mình ninh xương chưa tới tầm.

Đến món mì Quảng thì ôi thôi, cái màu điều lên không đẹp, cho hơi quá tay nên nó bị sậm màu. Nêm nếm gia vị cũng phải thử tới thử lui mấy lần mới tạm ổn cái vị cay cay mặn mặn đặc trưng. Mà cái sợi mì Quảng luộc xong nó cứ dính vào nhau, gỡ muốn khóc.

Món hủ tiếu thì đỡ hơn chút, chắc tại cũng hay ăn ngoài nên hình dung được vị. Nhưng mà làm sao cho nước dùng nó ngọt thanh mà không bị gắt cổ vì đường cũng là cả một nghệ thuật đấy.

Thành quả và những gì rút ra

Sau một buổi chiều loay hoay trong bếp, cuối cùng thì cũng có 3 tô mì “phiên bản tại gia”. Nhìn chung thì cũng không đến nỗi tệ, ăn cũng được, nhưng mà để gọi là “chuẩn vị” thì chắc còn xa lắm.

Điều tôi nhận ra là:

  • Mỗi món mì của từng vùng miền nó không chỉ khác nhau về nguyên liệu, gia vị đâu, mà nó còn chứa đựng cả cái “hồn”, cái văn hóa ẩm thực riêng nữa. Không phải cứ có công thức là làm ra được y chang.
  • Để nấu ngon được một món đặc trưng vùng miền, chắc phải có thời gian trải nghiệm, nếm thử nhiều lần ở những nơi nấu chuẩn vị, rồi từ từ cảm nhận.
  • Cái vụ “mì 3 miền” này không chỉ đơn giản là nấu ăn, mà còn là một cách để mình hiểu thêm về sự đa dạng, phong phú của ẩm thực Việt Nam. Cũng thú vị phết!

Lần tới chắc tôi sẽ tập trung vào một món thôi, làm đi làm lại cho tới khi nào ngon lành cành đào thì mới chuyển qua món khác. Chứ một lúc ôm đồm cả ba miền như này, đuối thiệt sự! Nhưng mà nói gì thì nói, cũng là một trải nghiệm đáng nhớ. Ít ra thì giờ tôi cũng biết sơ sơ mì mỗi miền nó có cái gì đặc trưng rồi, không còn “lơ mơ” như trước nữa. Thôi thì cũng coi như là thành công một phần, mọi người nhỉ?

Để lại một bình luận

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *