đam mỹ thô tục

Chào các bác, lại là tôi đây. Hôm nay rảnh rỗi nên tôi muốn chia sẻ một chút về cái trải nghiệm “dấn thân” vào một mảng mà nói thật là lúc đầu tôi cũng hơi e dè, đó là cái gọi là “đam mỹ thô tục”. Nghe cái tên đã thấy có gì đó sai sai rồi đúng không?

Hành trình “khám phá” của tôi bắt đầu như thế nào?

Chuyện là dạo này lướt mạng, tôi cứ thấy nhiều bạn trẻ bàn tán xôn xao về thể loại này. Ban đầu tôi cũng chẳng quan tâm lắm đâu, nghĩ bụng chắc lại mấy cái truyện nhảm nhí, câu view rẻ tiền. Nhưng mà, tính tôi thì lại hay tò mò. Nghe nhiều quá đâm ra cũng muốn biết nó “thô tục” đến mức nào, có gì mà bọn trẻ nó lại thích thú thế.

Thế là một buổi tối đẹp trời, sau khi cho cu con nhà tôi đi ngủ, tôi quyết định thử “thực hành” tìm hiểu. Tôi gõ cụm từ khóa đó vào thanh tìm kiếm. Ôi thôi rồi, một loạt kết quả hiện ra, đọc qua mấy cái tóm tắt truyện thôi mà tôi đã thấy “nóng mắt” rồi các bác ạ. Hình ảnh bìa truyện thì cũng đủ kiểu “khiêu khích”.

Quá trình “thưởng thức” và những ghi chép ban đầu

Tôi hít một hơi thật sâu, bấm bụng chọn đại một truyện có vẻ “ít thô” nhất trong đám để đọc thử. Trời ơi đất hỡi! Mới vào vài chương đầu mà tôi đã muốn bỏ cuộc. Lời văn thì nó cứ trần trụi làm sao ấy, miêu tả thì chi tiết đến mức không cần thiết, còn mấy cảnh “hành động” thì thôi rồi, tôi không dám kể chi tiết ở đây kẻo các bác lại bảo tôi đầu độc tâm hồn.

Tôi cố gắng đọc thêm vài truyện nữa, với một tâm thế là “nghiên cứu” xem nó có cái gì hay ho. Tôi có một cuốn sổ tay nhỏ, tiện tay ghi lại vài thứ tôi nhận thấy:

  • Nội dung nghèo nàn: Đa phần cốt truyện rất đơn giản, thậm chí là không có cốt truyện gì luôn. Chủ yếu xoay quanh mấy cảnh “giường chiếu” là chính. Nhân vật thì xây dựng sơ sài, tính cách một màu.
  • Từ ngữ dung tục: Cái này thì đúng như tên gọi của nó. Chửi thề, nói tục khá nhiều. Miêu tả cảnh nóng thì dùng từ ngữ rất bạo, rất trực diện. Tôi đọc mà nhiều lúc thấy ngượng chín cả mặt, dù chỉ có một mình.
  • Cường điệu hóa quá mức: Nhiều tình tiết phi thực tế, đặc biệt là về khả năng “sinh lý” của nhân vật. Cảm giác như tác giả cố tình viết vậy để câu khách.

Tôi cũng thử tìm hiểu xem tại sao lại có người thích đọc thể loại này. Có người bảo đọc để giải trí, xả stress. Có người thì bảo thích sự táo bạo, phá cách. Tôi thì chịu, không cảm được cái “hay” của nó.

Kết luận sau một hồi “vật lộn”

Sau mấy ngày “thực hành” đọc và tìm hiểu, tôi quyết định dừng lại. Thật sự là nó không hợp với tôi. Tôi không phán xét những người thích đọc thể loại này, mỗi người một sở thích mà. Nhưng cá nhân tôi thấy nó khá là… độc hại nếu đọc nhiều mà không có sự chọn lọc hay nhận thức đúng đắn, nhất là với các bạn còn nhỏ tuổi.

Cái tôi rút ra được là, thế giới mạng nó muôn hình vạn trạng. Có những thứ tốt đẹp, nhưng cũng có những góc khuất mà mình không ngờ tới. Việc của mình là phải biết chọn lọc thông tin, chọn lọc nội dung để tiếp thu. Chứ cứ tò mò rồi “dấn thân” vào mấy thứ không phù hợp thì có khi lại rước bực vào người, mất thời gian mà chẳng được lợi lộc gì.

Đấy, toàn bộ quá trình “thực hành” khám phá cái mảng “đam mỹ thô tục” của tôi nó là như vậy đó các bác. Chia sẻ thật lòng, có sao nói vậy. Hy vọng không làm phiền các bác quá nhiều. Thôi, tôi đi pha ấm trà đây!

Để lại một bình luận

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *