cách che giấu đứa con của hoàng đế

Chào mọi người, hôm nay tôi muốn chia sẻ một chút về cái quá trình tôi suy nghĩ, mò mẫm cái chủ đề “cách che giấu đứa con của hoàng đế”. Nghe thì có vẻ như phim ảnh ấy nhỉ, nhưng mà cứ thử đặt mình vào tình huống đó xem, cũng đau đầu phết đấy.

Đầu tiên, tôi nghĩ ngay, trời ạ, chuyện này không phải đùa đâu. Che giấu một đứa trẻ bình thường đã khó, đây lại là con của hoàng đế. Áp lực nó phải gấp cả trăm lần. Vậy nên, việc đầu tiên tôi làm là ngồi xuống, vạch ra những yếu tố quan trọng nhất cần phải xử lý nếu muốn chuyện này thành công, dù chỉ là trong tưởng tượng.

Các bước tôi đã hình dung trong đầu:

Tôi bắt đầu mường tượng, nếu là mình, mình sẽ phải làm gì. Cái suy nghĩ đầu tiên lóe lên là phải tìm một nơi thật sự kín đáo, xa kinh thành, nơi mà chẳng ai ngờ tới. Kiểu như một làng quê hẻo lánh, hoặc thậm chí là trà trộn vào một gia đình thường dân nào đó ở một thành phố xa lạ, nhưng phải đảm bảo gia đình đó hoàn toàn không biết gốc gác đứa trẻ.

Tiếp theo, tôi nghĩ đến việc thay đổi hoàn toàn danh tính. Tên mới, giấy tờ tùy thân giả (nếu thời đó có), rồi cả một câu chuyện bịa đặt về nguồn gốc đứa trẻ. Phải làm sao cho nó thật tự nhiên, không một kẽ hở. Cái này khó à nha, vì trẻ con nó hay nói lung tung lắm.

Rồi tôi cân nhắc đến người bảo hộ. Phải là người cực kỳ trung thành, thà chết chứ không phản bội. Có thể là một thái giám thân cận, một cung nữ đã theo hầu từ lâu, hoặc thậm chí là một vị quan đã về ở ẩn nhưng vẫn mang ơn hoàng đế. Người này không chỉ chăm sóc, mà còn phải dạy dỗ đứa trẻ cách sống như một người bình thường, quên đi thân phận thật của mình, ít nhất là cho đến khi an toàn.

Sau đó, tôi lại nghĩ đến chuyện tài chính. Nuôi một đứa trẻ tốn kém lắm chứ. Phải có một nguồn chu cấp bí mật, đều đặn, nhưng không được quá lộ liễu để tránh bị nghi ngờ. Có thể là thông qua một mạng lưới buôn bán nhỏ, hoặc một quỹ bí mật nào đó được lập ra từ trước.

Cái khó nữa là phải dạy cho đứa trẻ ý thức được sự nguy hiểm, nhưng lại không được để nó sống trong sợ hãi. Phải dạy nó cách ứng biến, cách giữ im lặng khi cần thiết. Mệt óc lắm chứ chẳng chơi.

  • Tìm một nơi an toàn tuyệt đối: Tôi đã hình dung ra một ngôi làng nhỏ ven biển, hoặc một vùng núi non hiểm trở, ít người qua lại. Nơi mà tin tức từ kinh thành khó mà bay đến nhanh được.
  • Thay đổi danh tính và ngoại hình (nếu có thể): Ngoài tên giả, tôi còn nghĩ đến việc cho đứa trẻ ăn mặc giống hệt trẻ con trong vùng, học ngôn ngữ địa phương, tập tục địa phương. Nếu có nét gì đó quá giống hoàng tộc, có lẽ phải tìm cách che giấu bớt, ví dụ như để tóc dài hơn, hoặc dùng trang phục kín đáo.
  • Người bảo hộ đáng tin cậy và có kỹ năng: Người này không chỉ trung thành mà còn phải thông minh, biết cách xoay sở. Có lẽ là một người từng trải, hiểu biết xã hội.
  • Giáo dục và cuộc sống bình thường: Tôi đã nghĩ đến việc cho đứa trẻ học một nghề thủ công nào đó, hoặc đơn giản là học chữ nghĩa ở một thầy đồ làng. Quan trọng là nó phải hòa nhập được.
  • Chuẩn bị cho những tình huống xấu nhất: Luôn phải có kế hoạch B. Ví dụ như nếu bị phát hiện, sẽ chạy trốn đi đâu, liên lạc với ai. Cái này căng thẳng thật sự.

Sau khi hình dung tất cả những điều đó, tôi thấy rằng việc này đòi hỏi một sự hy sinh cực lớn từ tất cả những người liên quan. Không chỉ là vật chất, mà còn là tinh thần. Đứa trẻ thì thiệt thòi vì không được sống đúng với thân phận, người bảo hộ thì luôn phải sống trong lo sợ.

Nói chung, đây là một quá trình phức tạp, đòi hỏi sự tính toán kỹ lưỡng từng chi tiết nhỏ. Tôi cứ ngồi phân tích, đặt ra giả thuyết rồi lại tự mình tìm cách giải quyết. Cũng thú vị phết, dù chỉ là “thực hành” trong suy nghĩ thôi. Chia sẻ với mọi người vậy thôi, chứ thực tế thì chắc không ai muốn rơi vào hoàn cảnh này đâu nhỉ. Thật sự là một gánh nặng quá lớn.

Để lại một bình luận

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *