Chào mọi người, hôm nay tôi muốn chia sẻ một chút về cái gọi là “chẳng dừng” trong thực tế của bản thân tôi, một hành trình mà tôi đã tự mình trải qua và ghi chép lại từng bước một.
Mọi chuyện bắt đầu như thế nào?
Ban đầu, khi tôi đặt ra một mục tiêu mới, thường là một kỹ năng hay một dự án cá nhân, tôi hừng hực khí thế lắm. Tôi lên kế hoạch chi tiết, tìm kiếm tài liệu, hình dung về kết quả tốt đẹp. Giai đoạn này, năng lượng tràn trề, cảm giác như mình có thể làm được mọi thứ. Tôi bắt đầu bằng việc thu thập thông tin, đọc sách, xem các video hướng dẫn, cố gắng hiểu rõ vấn đề nhất có thể.
Những bước đi đầu tiên và vấp ngã
Rồi tôi bắt tay vào thực hiện. Những bước đầu tiên thường khá suôn sẻ, bởi vì kiến thức mới học còn nóng hổi. Tôi thử nghiệm những phần dễ trước, thấy có kết quả ngay, lòng lại càng thêm phấn chấn. Nhưng chẳng được bao lâu, những khó khăn thực sự bắt đầu xuất hiện. Có những lúc tôi làm đi làm lại một công đoạn mà vẫn không xong, lỗi cứ hiện ra mà chẳng hiểu tại sao. Tôi mò mẫm sửa lỗi này, nó lại phát sinh lỗi khác. Cảm giác như mình đang đi vào một cái vòng luẩn quẩn, tốn thời gian mà chẳng tiến triển được bao nhiêu.
Quá trình “chẳng dừng” thực sự
Đây chính là lúc cái sự “chẳng dừng” nó phát huy tác dụng, hay đúng hơn là buộc phải như vậy. Tôi nhận ra rằng, không có con đường nào trải đầy hoa hồng cả. Khi gặp bế tắc, tôi không bỏ cuộc ngay. Thay vào đó, tôi tạm dừng lại một chút, hít một hơi thật sâu. Tôi thử tìm một hướng tiếp cận khác. Có khi tôi quay lại đọc kỹ hơn phần lý thuyết, tìm xem mình có bỏ sót điều gì không. Có khi tôi lên các diễn đàn, các nhóm cộng đồng để hỏi han, xem có ai từng gặp vấn đề tương tự không. Đôi khi, một gợi ý nhỏ từ người khác cũng giúp mình gỡ rối được cả một mớ bòng bong.
Tôi nhớ có lần tôi làm một cái ứng dụng nhỏ, chỉ một tính năng đơn giản thôi mà loay hoay cả tuần không xong. Đọc tài liệu thì thấy người ta viết ngắn gọn, tưởng dễ, ai dè bắt tay vào mới thấy bao nhiêu thứ lắt nhắt. Nào là thư viện không tương thích, nào là cú pháp viết sai một ly đi một dặm. Lúc đó nản lắm, thật sự muốn vứt hết đi cho rồi. Nhưng rồi tôi nghĩ, nếu giờ bỏ cuộc thì công sức mấy hôm nay coi như đổ sông đổ biển. Thế là tôi lại cặm cụi, thử từng dòng code một, ghi chú lại những gì đã thử, cái nào được, cái nào không.
Sự kiên trì và những thay đổi nhỏ
Cứ như vậy, tôi thử cách này không được, lại đổi sang cách khác. Có lúc tôi phải gỡ bỏ gần hết những gì đã làm để bắt đầu lại từ một hướng mới. Nó giống như việc bạn đi vào một con ngõ cụt, bạn phải chấp nhận quay ra và tìm một lối đi khác, chứ không thể cứ đâm đầu vào bức tường đó mãi được. Quá trình này nó cứ lặp đi lặp lại: thử – sai – sửa – thử lại. Mỗi lần sửa được một lỗi nhỏ, tôi lại có thêm chút động lực để đi tiếp.
Tôi không đặt nặng việc phải hoàn thành ngay lập tức, mà chia nhỏ mục tiêu ra. Hôm nay làm được một chút, ngày mai làm thêm một chút nữa. Quan trọng là không dừng lại. Có những ngày tôi chỉ tiến được một bước rất nhỏ, thậm chí có ngày cảm giác như dậm chân tại chỗ. Nhưng tôi biết rằng, chỉ cần mình không bỏ cuộc, thì dù chậm đến mấy, cuối cùng cũng sẽ đến đích.
Kết quả và bài học rút ra
Và rồi, sau rất nhiều nỗ lực “chẳng dừng” như thế, cuối cùng thì vấn đề cũng được giải quyết. Cái cảm giác lúc đó nó sung sướng khó tả lắm. Nó không chỉ là niềm vui khi hoàn thành công việc, mà còn là niềm vui khi mình đã vượt qua được chính bản thân mình, vượt qua được sự nản chí.
Qua những lần như vậy, tôi nhận ra rằng “chẳng dừng” không phải là cái gì đó quá cao siêu. Nó đơn giản là sự kiên trì, là việc bạn chấp nhận rằng sẽ có khó khăn và sẵn sàng đối mặt với nó, tìm cách vượt qua nó, từng chút một. Cứ làm, cứ thử, cứ sai rồi sửa, miễn là đừng dừng lại hoàn toàn. Đó là cách tôi đã thực hành và thấy nó thực sự hiệu quả trong công việc cũng như cuộc sống của mình.